Dự
án lát vỉa hè nghìn tỷ của Quận Nhất, TP. Hồ Chí Minh ngay lập tức
vấp phải sự phản ứng gay gắt của dư luận. Mặc dù vẫn cố gắng giải
trình dự án không sử dụng tiền ngân sách và có lộ trình thực hiện
trong nhiều năm, song chính quyền Quận Nhất vẫn chưa thể nhận được sự
đồng thuận. Bởi có rất nhiều lo ngại xung quanh dự án này được đặt
ra không chỉ từ giới chuyên môn mà còn từ những người chủ thật sự
của nguồn tiền nghìn tỷ này.
Nguồn vốn 1.000 tỷ
đồng được chính quyền Quận Nhất giải trình là từ các doanh nghiệp
trên địa bàn cho vay trong vòng từ 3 tới 5 năm với lãi suất bằng 0%. Vì vậy, theo chính quyền địa phương, dự
án này không sử dụng nguồn vốn ngân sách. Luận điểm này của Quận
Nhất ngay lập tức đã bị các chuyên gia phản bác. Đã vay thì phải có
trả. Nguồn tiền để cân đối việc trả nợ này theo Quận Nhất cho biết là từ khoảng thu ngân sách vượt chỉ tiêu
hàng năm của địa phương. Như vậy, về bản chất nguồn vốn cho dự án
vỉa hè nghìn tỷ này cuối cùng vẫn liên quan tới khoản thu ngân sách
của địa phương. Cũng chính là
nguồn tiền mà người dân thành phố đóng góp vào ngân sách nhà nước để
phục vụ cho các nhu cầu phát triển. Vì vậy, tiền của dân cần phải
được sử dụng hợp lý, hiệu quả và nhất là phải có sự đồng thuận
của dân.
Việc chỉnh trang đô
thị để có một thành phố văn minh, sạch đẹp là cần thiết. Song,
nhiều ý kiến cho rằng tại TP HCM còn rất nhiều chuyện cần phải làm
ngay, cấp bách hơn là việc thay vỉa hè bằng đá hoa cương ở Quận
Nhất. Trong lúc “bầu sữa” ngân sách còn đang rất hạn hẹp, nhiều công
trình cần thiết còn đang phải “đắp chiếu” chờ tiền, việc dành 1.000 tỷ
đồng cho dự án vỉa hè đá hoa cương là quá lãng phí và sẽ gây hậu
quả khó lường. Đặc biệt là trong trường hợp nhiều tuyến vỉa hè của
Quận Nhất, TP HCM hiện vẫn còn đang sử dụng tốt. Quy hoạch chỉnh trang đô thị của TP HCM
hiện vẫn chưa hoàn chỉnh, các công trình ngầm vẫn đang trong giai đoạn
khảo sát, việc triển khai rầm rộ dự án vỉa hè đá hoa cương tốn kém
có nguy cơ lại phải đào xới lên xuống nhiều lần cũng sẽ góp phần
gây thêm lãng phí không nhỏ.
Một số chuyên gia giao
thông cho biết nhiều địa phương đã từng cho lát đá hoa cương trên vỉa hè nhiều
tuyến đường và để lại nhiều bài học đắt giá. Vỉa hè lát đá hoa cương tuy đẹp
nhưng trở thành nỗi ám ảnh của người dân địa phương và du khách mỗi khi mưa xuống.
Cụ thể là mặt đá hoa cương nhẵn bóng, rất trơn trượt mỗi khi mưa xuống nên nhiều
du khách bị trượt chân té ngã, còn người dân địa phương thì không dám đi trên vỉa
hè mà xuống lòng đường để khỏi té nhưng lại tiềm ẩn nguy cơ tai nạn. Ngoài ra, đá hoa cương được lát trên nền
bê tông sẽ khiến hàng trăm nghìn mét vuông vỉa hè thành phố mất khả
năng thẩm thấu nước. Điều này sẽ gây tác hại nghiêm trọng tới việc
thoát nước và môi trường thành phố. Trong khi đó, TP HCM nằm trong vùng khí
hậu mưa nhiều, công tác chống ngập úng, thoát nước bề mặt của thành
phố hiện vẫn chưa có lời giải cơ bản, lại thêm vỉa hè hoa cương sẽ
khiến tình trạng này thêm trầm trọng.
Các chuyên gia đô thị
còn lo ngại khi vỉa hè đá hoa cương được triển khai diện rộng sẽ làm
cảnh quan đô thị của thành phố trở nên đơn điệu và nhàm chán. Theo
họ, tùy vào tính chất của từng khu vực dân cư và các tuyến phố để
có thể sử dụng nhiều loại vật liệu khác nhau, thiết kế khác nhau
nhằm tạo ra sự đa dạng nhiều sắc thái riêng biệt cho cảnh quan đô thị
của thành phố. Trên thế giơi không ai làm cả một khu trung tâm hay cả
thành phố chỉ có một loại vỉa hè. Sản phẩm đá hoa cương lại không
phải là đặc thù của TP HCM. Nên càng không thể tạo ra điểm nhấn cho
thành phố này bằng những vỉa hè toàn bằng đá hoa cương một cách
khiên cưỡng và đơn điệu. “Xét về mặt thẩm mỹ, văn hoá thì đá hoa cương không
có. Du khách đến với Việt Nam là vì tính đa dạng, nếu đơn điệu, chỗ nào cũng giống
nhau thì dễ tạo cảm giác nhàm chán. Nếu làm vỉa hè đa dạng hơn, từ loại gạch nhẹ,
bê tông nhẹ của các trường đại học nghiên cứu ra nhiều khi còn hay và độc đáo
hơn. Vừa đẹp, vừa thoát nước, vừa trồng cây xanh được, lại là sản phẩm của địa
phương sẽ có ý nghĩa hơn” – TS Phạm Sanh phản biện.
1.000 tỷ đồng dù trước
mắt là tiền vay doanh nghiệp nhưng cuối cùng người trả nợ vẫn là
dân. Không có cách nói nào khác, đó chính là tiền của dân. Những người
được dân ủy thác sử dụng nguồn tiền đóng góp của dân cần phải cân
nhắc và có trách nhiệm. Cái gì cần thiết thì mới làm, dù chỉnh
trang đô thị là một trong 7 chương trình trọng điểm cần thiết phải
làm của thành phố, cũng cần phải xem xét thận trọng. Đặc biệt, khi dự án
vừa công bố đã vấp phải sự phản ứng quyết liệt, sự không đồng
thuận của dân, của các nhà chuyên môn thì càng phải được đánh giá
đầy đủ hơn trước khi quyết định thực hiện.
Hữu Nguyên