Trang

Thứ Tư, 23 tháng 7, 2014

Đàm phán với kẻ cướp?

Có vẻ bác Bá Tân mới là người nhầm lẫn vai trò chủ nhà với kẻ cướp thì phải? Chủ nhà thực sự thì đã bị bịt miệng, cấm khẩu còn nói năng chi mô được hè? Kẻ cướp đương nhiên có "tư cách" đàm phán với "cha đẻ kẻ cướp" hoặc là với "đồng chí kẻ cướp" chứ bác nhể?

Bá Tân

Hạ đặt dàn khoan khổng lồ trên vùng biển Việt Nam. Hành động ngang ngược ấy của Trung Quốc còn hơn là kẻ cướp. Là siêu kẻ cướp. Là cha đẻ của kẻ cướp.

Từ xưa đến nay, đối với Việt Nam, Trung Quốc luôn chứng tỏ là kẻ đại cướp.

Chủ động đề xuất đàm phán với Trung Quốc, khác nào chủ nhà bị cướp ngồi nói chuyện tay đôi với kẻ cướp.

Vì phép lịch sự, vì nhân văn, kẻ cướp sau khi bị bại lộ nằn nỉ đến nhà xin được nói chuyện, có thể nói chuyện với chúng nó. Nếu chấp nhận nói chuyện, phải giữ đúng tư cách: một bên là chủ nhà, một bên là kẻ cướp.

Trên cả sai lầm nếu đặt ngang hàng chủ nhà với kẻ cướp.

Đã là kẻ cướp thì phải gọi đúng tên. Thằng kẻ cướp. Bọn kẻ cướp. Không, không thể và nhất định không bao giờ gọi là  “đồng chí kẻ cướp”.

Không thể để cho kẻ cướp tự xử với chủ nhà, sau đó kẻ cướp tiếp tục tái phạm nghiêm trọng theo cấp số nhân. Phải lôi kẻ cướp ra ánh sáng, xử lí theo luật pháp. Cách làm của Philipin là chuyện cần phải học.

Khôn khéo và nhu nhược khác biệt nhau như là ánh sáng với bóng tối.

Rất cần, đặc biệt cần khôn khéo. Không có bất cứ lí do gì để biến thành kẻ nhu nhược. Khôn khéo để cứu nước, cứu dân. Nhu nhược là bán nước, hại dân.

Nếu lẫn lộn chủ nhà với kẻ cướp, thậm chí để cho kẻ cướp lấn lướt, khôn khéo kiểu ấy trở thành nhu nhược và gây ra thảm họa. Ánh sáng trở thành bóng tối và ngược lại. Khi đã tự thua thì đừng kêu gào người khác đến cứu.

Đừng bị ám ảnh nước to với nước nhỏ theo cách phô diễn của Trung Quốc. Trung Quốc hơn 1 tỉ người. Việt Nam hơn 90 triệu người. Nhiều người hơn là mạnh hơn. Đó là cách tư duy theo con chứ không theo nghĩa phần người. Ba lần đại thắng quân Nguyên. Ai đông hơn và ai chiến thắng.

Sức nặng giá trị con người không tính bằng số lượng ký lô xác thịt.

Trung Quốc hơn 1 tỉ người, không có nghĩa đương nhiên mạnh hơn 90 triệu người Việt Nam. Số lượng thuần túy, tính bằng đơn vị kg, chỉ đúng cho trâu, bò, lợn, gà. Trung Quốc ỷ thế số lượng bắt nạt người khác theo cái cách bầy đàn như vậy. Kể cả súc vật, một con gà chọi có thể đá chết hàng chục hàng trăm con gà to xác nhưng không biết chọi. Cái thực tế y tờ như vậy lẽ nào Trung Quốc không biết.

Các cuộc chiến thường gắn liền đánh với đàm. Hiếm có, thậm chí chưa có, cuộc chiến được giải quyết thuần túy bằng đàm, nhất là khi đàm với kẻ già nòi bành trướng hiếu chiến.Chưa nói đến nội dung đàm phán, chỉ riêng lẫn lộn tư cách, đặt kẻ cướp ngang hàng chủ nhà, đó là báo hiệu của thất bại.

Hiên ngang đàm phán bằng lí chứ không phải khép nép xin xỏ.

Lấy lại cái đã bị kẻ cướp chiếm đoạt chứ không phải nhận phần bố thí.

Bọn kẻ cướp phải trả lại cái chúng nó ăn cướp, tuyệt nhiên đó không phải là thứ hữu hảo biếu tặng.

Tác giả gởi bài tời blog Hữu Nguyên

                                                                            

3 nhận xét:

  1. Tôi Lê doãn Thảo, 71 tuổi, đã về hưu, hoàn toàn đồng ý với nhận xét của tác giả bài viết này. Từ nhỏ tôi đã nghe cha mẹ dạy rằng " Cá không ăn muối cá ươn. Con không nghe lời cha mẹ trăm đường con hư." Ông cha ta ngày xưa đã dạy ta nhiều điều. Bây giờ các "ông chủ" hãy dạy lại đám "đày tớ" các ông cho chúng biết. Thế là đủ.

    Trả lờiXóa
  2. Một cô gái bị hiếp, khi chuẩn bị lâm sự bỗng thò tay đưa cho kẻ hiếp dâm cái bao cao su.......

    Trả lờiXóa
  3. Bác nói nhỏ mồm thôi! Nó đánh cho bỏ mẹ cả lũ bi giờ! Trước tiên nó gọi chồng chúng em sang tát tai đá đít, khổ thân chúng em trước đấy bác ạ. Trăm lạy bác!

    Trả lờiXóa