Mỗi chúng ta có
mặt trong cuộc đời này để làm gì nhỉ? Câu hỏi này quả thực đã…xưa như trái đất.
Song có lẽ câu trả lời xác đáng nhất vẫn
còn đang chờ đợi mỗi người trong chúng ta. Phải chăng chỉ đến khi chuẩn bị rời
khỏi thế giới này, câu trả lời xác đáng nhất cho mỗi chúng ta mới có thể xuất
hiện.
Albert Einstein,
nguời sở hữu bộ óc vĩ đại nhất thời đại chúng ta, cũng đã tự vấn mình, như tôi
và các bạn vậy. Câu trả lời vẫn là bỏ ngỏ, mặc dù tưởng chừng như suy tưởng của
ông đã là một “định lý tiên đề” rồi…: “Tình cảnh những đứa con trái đất của chúng
ta mới kỳ lạ làm sao! Mỗi chúng ta đến đây như một chuyến viếng thăm ngắn ngủi.
Ta không biết để làm gì, nhưng đôi khi ta tin rằng ta cảm nhận được điều đó.
Song, nhìn từ cuộc sống thường nhật mà không đi sâu hơn, ta biết rằng ta đến đây
vì người khác - trước hết vì những người mà hạnh phúc riêng của ta phụ thuộc vào
nụ cười và sự yên ấm của họ, kế đến là vì bao người không quen mà số phận của họ
nối với ta bằng sợi dây của lòng cảm thông. Mỗi ngày tôi nghĩ không biết bao
nhiêu lần, rằng cuộc sống bên ngoài và cuộc sống nội tâm của tôi là dựa trên
lao động của những người hiện tại và cả những người đã chết, rằng tôi phải nỗ lực
để trả lại tương xứng với những gì tôi đã nhận được và còn nhận được. Tôi có
nhu cầu sống giản tiện và thường dằn vặt về việc mình đòi hỏi nhiều hơn mức cần
thiết từ lao động của đồng loại. Tôi thấy sự khác biệt về giai cấp xã hội là không
thể biện minh được và rốt cuộc là do dựa trên bạo lực. Tôi cũng tin rằng, một đời
sống bên ngoài giản dị và không cầu kỳ là tốt cho mọi người, tốt cho thể xác lẫn
tâm hồn”.
Số phận đã dồn đẩy
tôi có cơ hội chuẩn bị bước ngang qua biên giới giữa cái sống và cái chết. Khi đó
tôi mới nhận ra được điều mà Einstein đã nói. Và may mắn làm sao, cứ như một phép
lạ, tôi đã trở về với thế giới hiện tại mang theo đầy đủ những cảm xúc như khi
vừa tiếp cận với cái thế giới hoàn toàn khác biệt mà trước đó tôi chưa từng chứng
nghiệm bao giờ…
Tôi lại có một
chuyến viếng thăm khác ngay trên trái đất này với những cảm nhận về cuộc sống hầu
như hoàn toàn thay đổi so với cuộc viếng thăm đầu tiên. Thật dễ dàng nhận ra
sai lầm vĩ đại của nhân loại khi dựa vào nền tảng bạo lực để phát triển. Cũng tương tự như vậy ngay trong từng đời sống
riêng tư của mỗi con người hay mỗi gia đình. Bạo lực dù trong hoàn cảnh nào hay
lý do gì cũng chỉ là sự sai lầm của con nguời, là dấu hiệu của bản năng gốc còn
rơi rớt lại đầy tính chất của loài dã thú.
Gọi là sai lầm vĩ
đại vì khi nó thẩm thấu vào trong từng cá thể ở quy mô dân tộc, quốc gia hay tín
ngưỡng…nó trở thành hành vi của bầy đàn thì sự tàn phá và hậu quả của nó thật
kinh hoàng. Quy mô của bầy đàn càng lớn thì sự tàn khốc của bạo lực cũng tăng
theo tương tự.
Giờ đây tôi cảm
thấy cô đơn ngay trong công việc và cuộc sống riêng tư. Tôi cố tách mình ra khỏi
cơn phẩn nộ mang tính bầy đàn. Để nghiền ngẫm và nhận chân cái sai lầm của bản
năng gốc mà loài người thực chất chưa từng xoá được nó ra khỏi bộ nhớ của họ. Sự
phấn khích đến tột cùng khi tiêu diệt đồng loại (trong xã hội văn minh, đôi khi
sự tiêu diệt được hiểu là sự hạ nhục) của một ai đó luôn làm tôi tởm lợm và phát
ói.
Cho tới một hôm,
tình cờ Đức Phật hiện ra trong giấc mơ của tôi. Ngài đã nhắc lại với tôi đúng
những gì mà Einstein đã nói ở trên. Sau này, khi tìm hiểu thêm về cuộc đời nhà
bác học vĩ đại ấy, tôi mới phát hiện ra
sự tiên đoán kỳ lạ của ông về Đức Phật. Ông nói, nếu có một tôn giáo có thể đồng
hành cùng khoa học, đó chỉ có thể là đạo Phật!
Từ nhỏ, cuộc sống
của tôi đã gắn liền với đạo Phật. Cả nhà tôi từ ông bà tới cha mẹ đều tôn sùng đạo
Phật. Hàng tháng đều ăn chay vào ngày đầu tháng và ngày rằm. Các mâm cỗ cúng trên
bàn thờ Phật và gia tiên đều phải là những mâm cỗ chay. Bà tôi đã chết khi trên
đường đi lễ Phật vào dịp rằm tháng bảy bởi chiến tranh. Khi lớn lên tôi nghĩ, có
lẽ bà đã được Phật đón về trời sớm hơn người thường để không phải chứng kiến sự
tồi tệ của con người quá lâu.
Sự cảm nhận đầu
tiên của tôi với Phật là lòng từ bi bác ái với mình và cho người. Tôi nhớ mãi điều
Phật dạy trong giấc mơ “nếu con không biết từ bi với bản thân mình thì làm sao
có thể bác ái với mọi người”. Từ câu linh chú mầu nhiệm đó mà tôi đã sống lại.
Tôi từ bỏ những ý nghĩ điên rồ đầy bạo lực và đầy hủy diệt đối với chính bản thân
mình…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét