Trang

Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2016

Cái giá của tự do


Sáu triệu người Do Thái xếp hàng trật tự không chen lấn xô đẩy nối đuôi nhau đi vào phòng hơi ngạt của quân Đức Quốc Xã để bị hóa kiếp bằng những làn hơi độc nghiệt ngã. Câu hỏi cho đến tận bây giờ là tại sao họ không chống trả???? Và đến cuối cùng khi những người Do Thái nhận ra rằng họ nên chống trả thì tất cả mọi chuyện đã kết thúc.
Đọc cái bài tinh thần dân tộc được biểu hiện qua sự yên lặng trật tự ở sân bay, tự nhiên cậu tưởng tượng đến một cảnh trong phim sự im lặng của bầy cừu. Những con cừu trật tự đi vào lò mổ từng con từng con một để rồi thét lên những tiếng thét xé lòng ám ảnh cả đời cô Clarice. Những nạn nhân của tên biến thái cũng từ từ bị siết thòng lọng để rồi chết trong sự hoảng loạn buông xuôi.
Cậu không thể hiểu nổi từ khi nào sự yên lặng và trật tự của một đám đông trước một sự cố kỹ thuật lại có thể đánh đồng với lòng yêu nước và khơi gợi lên cả một niềm hy vọng lớn lao và một lòng tự hào rần rần hào khí về tương lai của dân tộc.
Cậu còn nhớ cách đây không lâu, những người xuống đường phi chính trị nhằm mục đích bảo vệ môi trường đã bị đám đông ném gạch đá như thời Trung Cổ và tự hỏi có ai trong cái đám đông yêu hòa bình ổn định bằng gạch đá đó có mặt tại sân bay để tự trải nghiệm sự hoảng loạn của riêng mình.
Con người ta chỉ cam chịu buông xuôi khi nhận ra mình bất lực. Không ai có thể gào thét giãy nãy gây hấn tại một sân bay vì trễ giờ khi cái lỗi kỹ thuật làm tê liệt cả cái hệ thống. Không ai có thể bắt phone lên gọi ông này bà nọ nhờ can thiệp. Không ai có thể chen lấn đẩy người nhào lên phía trước vì biết có lên trước cũng chả đi được nhanh. Không ai cố hỏi những câu hỏi đến những người đáng ra phải trả lời nhưng lại không biết câu trả lời. Và dĩ nhiên là với bản tính hồn nhiên vô lo vốn có của dân Việt, người ta cũng chỉ bình thản móc phone ra selfie thảy hình lên fb.
Cậu xin lỗi những người bạn của cậu đã like, đã share và đã tạm có giây phút yên lòng nhờ cái bài ru ngủ đáng sợ kia. Cậu hoàn toàn không sợ cái sự cố hàng không đầy nguy hiểm kia hay cái biển chết 70 năm chưa hồi phục bằng những loạt bài ném đá người yêu nước và ru ngủ người nhẹ dạ kiểu như vầy. Nó cho cậu thấy sự tàn ác nhẫn tâm của đồng loại cố gắng ru ngủ cả một dân tộc trước hiểm họa diệt vong từ phương Bắc.
Nó làm cho người ta bấu víu vào cái truyền thống vót chông đánh giặc để hy vọng khi giặc thiệt đến nhà thì đờn bà cũng đánh chứ ung thư, bệnh tật, ô nhiễm, môi trường bị tàn phá cũng như im lặng thỏa hiệp đáng khinh không phải những Trọng Thủy đã hiện diện trong nhà.
Cái trống đồng là biểu tượng của văn hóa Việt nên người Việt có vẻ như rất thích đánh đồng sự việc. Làm đĩ đánh đồng với có hiếu, yêu nước đánh đồng phản động, tham nhũng đánh đồng quản lý, hèn hạ đánh đồng hợp tác hòa bình, nghèo đói đánh đồng ổn định và giờ đây yên lặng trật tự trong hoảng loạn được đánh đồng với yêu nước hào hùng.
Cậu hoảng sợ thật sự với cái cảnh người Việt cam chịu yên lặng chờ chết trong cái thòng lọng ung thư, ô nhiễm, tai nạn, bệnh tật và ngu dốt trước khi để đất trống biển vắng cho ngoại bang thâu tóm chẳng cần một viên đạn.
Tỷ lệ người Do Thái chống trả và sốt sót cao hơn hẳn những người yên lặng đếm giây đồng hồ chờ phòng hơi ngạt. Nạn nhân cuối cùng của tên giết người hàng loạt sống sót bằng cách chống trả. Cái giá của tự do đôi khi được trả bằng mạng sống nhưng nó cũng là con đường duy nhất dẫn tới sự sống còn. Chống trả tất cả những điều khốn mạt trong cái xã hội này bằng tri thức, bằng câu hỏi, bằng tiếng nói, bằng sức mạnh tiêu dùng, bằng sự thổn thức và tuyệt đối không cho đặt lòng tin vào những kẻ lộn xào ru ngủ.
PS: Đờn bà xứt khẩu đi làm gái quá nhiều. Đến lúc có giặc thiệt có triệu lờ họ về nhà để đánh?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét