Có những nơi chốn tưởng đã quen đã thuộc, biết tường biết tận từng hốc cây, hòn gạch, cọng rong rêu.
Ấy thế mà bất chợt một ngày ta bỗng dưng nhìn thấy mọi thứ dường như có gì đó không như ngày thường.
Chú tâm tới một vài vật cụ thể, ta chợt nhận ra trước giờ chỉ mới nhìn thấy phần hình thể mà chưa thấu hiểu cái hồn cốt đang ẩn mình sâu lắng.
Vẫn thường đi trên con đường dốc cao lên Chùa.
Vẫn thường nhìn thấy hàng trụ đá chạm trổ, rêu phong dọc hai bên con đường.
Vẫn thấy chúng trôi qua, trôi qua theo từng bậc đá leo dốc, kể cả những buổi đêm với ánh đèn vàng leo lét....
Chợt một chiều ta nhận ra những câu kệ chạm khắc trên hàng cột thật đơn sơ, giản dị mà sâu lắng, gần gũi với chính ta vô cùng.
Và đây, một bài kệ trên chiếc cột đầu tiên cho chiều đi xuống:
"Dầu trốn giữa hư không
Hay biển khơi núi rộng
Không một nơi nào cả
Tránh được quả mình làm".
Hay biển khơi núi rộng
Không một nơi nào cả
Tránh được quả mình làm".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét