Mọi hành động và vật chất phát triển trong vũ trụ đều tuân theo những gì mà chúng ta vẫn cho là hiện thực. Có ý tưởng cho rằng vũ trụ của chúng ta trôi qua giống như giấc mơ của một người khổng lồ, hoặc như sản phẩm của một chương trình thực tế ảo vô cùng phức tạp, nghe giống như một kịch bản khoa học viễn tưởng tài tình hơn là cái thế giới thô sơ và không hoàn hảo mà chúng ta đang chuyển động trong nó mỗi ngày.
Nếu cơ thể chúng ta được đặt dưới một kính hiển vi cực mạnh, những điều chúng ta nhìn thấy có thể là một biển cát chuyển động không ngừng.
Tuy nhiên, cái hiện thực mà chúng ta nhận thức được dường như trái ngược với logic khoa học, nếu chúng ta nhớ rằng vật chất hầu như không tồn tại. Các khối cấu tạo của vật chất hữu hình là các nguyên tử, chỉ đơn thuần là những hạt nhân nhỏ bị thất lạc ở giữa một khoảng không gian trống không rộng lớn, được bao quanh bởi các hạt gần như vô hình (electron) quay quanh chúng với tốc độ cực lớn. Nếu cơ thể chúng ta được đặt dưới một chiếc kính hiển vi cực mạnh, điều được nhìn thấy có thể là một biển cát chuyển động không ngừng.
Theo nghiên cứu mới đây trong ngành vật lý lượng tử, tất cả vật chất mà chúng ta biết – nền tảng vững chắc cấu thành thế giới tưởng chừng như là hiện thực của chúng ta – có thể chỉ là những dao động lượng tử giữa vũ trụ trống không.
Một nhóm các nhà vật lý được dẫn đầu bởi Tiến sĩ Stephen Durr từ Viện khoa học John Von Neumann ở Đức đã xác nhận rằng tổng của ba hạt hạ nguyên tử tạo nên proton và neutron (gọi là quark) chỉ chiếm 1% tổng khối lượng của chúng.
Bằng chứng này cho thấy phần khối lượng còn lại của hạt nhân sẽ bao gồm gluon, các hạt phù du nhỏ với bong bóng ở phần trống rỗng chính giữa, có chức năng duy trì sự hợp nhất của bộ ba hạt quark bên trong proton và neutron. Thực tế này đưa đến giả thuyết rằng thực tại hữu hình của chúng ta có thể chỉ là những biến động của sự trống rỗng hoặc là hoàn toàn không có gì.
Một sự thật khác
Những gì chúng ta nhìn thấy bằng mắt thường được thu nhỏ lại thành một phạm vi thuận tiện. Sở hữu một đôi mắt chỉ có thể nhìn thấy các hạt cực nhỏ sẽ khiến chúng ta không thể di chuyển trong một thế giới có những vật thể quá lớn như những vật thể mà chúng ta tương tác thường bao gồm hàng tỷ tỷ hạt siêu nhỏ.
Theo nhà sinh vật học Richard Dawkins, đá rất cứng và nó không thể xuyên thủng qua tay chúng ta bởi vì hai thứ này không thể xuyên qua lẫn nhau. Việc có khái niệm về độ cứng và độ rắn, đối với chúng ta là rất hữu ích vì nó giúp chúng ta định hướng và vận hành thế giới của mình.
Định hướng và vận hành trong một thực tại ảo tưởng, chúng ta phải chấp nhận rằng, đâu đó trong vũ trụ có thể có một hiện thực khác. Đó có thể là một giấc mơ khổng lồ, một chiếc bong bóng kỳ quái, hoặc Chúa, nếu bạn có thể tìm thấy.
Vì thực tế các hạt không thể nhỏ hơn khói và bóng hình, nó có thể là sự tồn tại thực sự của tất cả các vật thể trong vũ trụ có thể trú ngụ ở một hoặc nhiều không gian song song. Nhiều nhà khoa học suy đoán rằng, giống như một vật thể ba chiều có thể chiếu bóng của nó lên không gian hai chiều, một vũ trụ đa chiều (như trường hợp của Lý thuyết Chuỗi) có thể đổ bóng trong không gian ba chiều.
Nếu lý thuyết này đúng, thì mọi vật thể và sinh vật trong thế giới này không gì khác hơn là một đại diện nói chung của các vật thể và sinh vật ở một vũ trụ “chân thực” hơn. Trùng hợp với lý thuyết này, sự tồn tại của một tâm trí bên ngoài cơ thể ở một không gian khác có thể là lời giải thích lý tưởng cho việc tại sao chúng ta có trí nhớ, trong khi các nguyên tử trong bộ não chúng ta bị thay thế hàng trăm lần trong suốt cuộc đời chúng ta. Theo Steve Grand, tác giả cuốn sách “Creation: Life and How to Make It,” (Sự sáng tạo: Cuộc sống và cách tạo ra cuộc sống), không có một nguyên tử nào cấu thành nên thân thể hiện tại của chúng ta hiện diện trong cơ thể chúng ta trong những sự kiện thời thơ ấu mà ta còn nhớ được.
Grand cho rằng vật chất chuyển động từ nơi này đến nơi khác và hợp nhất lại với nhau từng phút từng giây để bạn có thể là chính bạn. Do đó, bạn không phải là vật chất mà bạn được cấu thành. Điều này ngụ ý rằng cơ thể thực của chúng ta ở trong một không gian mà chúng ta không nhận biết được — trong khi cơ thể ảo, một vật chứa đơn thuần, sẽ là thứ mà chúng ta gọi là thực tại.
Do Leonardo Vintini
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét