Thứ Năm, 6 tháng 1, 2022

HÃY NHƯ CƠN GIÓ

 Nhận Thức Bất Nhị

Nguời ta nói rằng để giác ngộ bạn cần phải trở nên vô cầu vô dục, không chấp trước, từ bi hỉ xả, giống như Đức Phật vậy. Hoặc ít nhất thì cũng có tiến bộ tâm linh.
Nhiều người tin vào điều đó nên họ cố gắng tu tâm dưỡng tính. Mỗi khi họ tức giận họ nói: "Ồ mình không nên tức giận". Khi có ham muốn nhục dục: "Mình không được phép nảy sinh ham muốn này".v.v... Họ gọi đó là tu tập. Mục đích tuy là tốt đẹp, nhưng không hiệu quả, thậm chí có thể phản tác dụng.
Bạn chỉ đang cố gắng kìm chế, đè nén các cảm xúc, suy nghĩ tiêu cực mà không giải quyết triệt để. Nó giống như cắt cỏ mà không cắt tận gốc, nó sẽ luôn mọc lại. Hoặc giống như bạn cố đè nén một cái lò xo, nó sẽ bật lại với một lực tương đương khi bị nới lỏng. Đó là lý do nhiều người tu vẫn phạm giới.
Vô cầu vô dục chỉ có thể đến từ trí huệ tự tánh. Không thể có được bằng cách cố gắng bắt chước các thánh nhân. Bạn phải luôn nhận thức được nguồn gốc của mọi dục vọng là gì. Đó chính là cái bản ngã này. Cái tôi này luôn ham muốn. Vậy muốn trở nên vô chấp trước là loại bỏ cái nguồn này, là trở nên vô ngã. Trở nên vô ngã triệt để đến mức quan niệm về cái tôi, và cái "của tôi" trở nên vô nghĩa và phi lý.
Ta phá hủy cái ngã bằng cách nhìn xuyên thấu nó và nhận ra nó không có thực, không tồn tại. Nó chỉ như một bóng ma, một con quái vật dưới gầm giường mà bạn vẫn sợ hãi. Nó chỉ có thật khi bạn không dám nhìn trực diện xuyên qua nó. Để thực hiện điều này Sri Ramana Maharshi đã đưa ra pháp tu vấn ngã (self-enquiry). Tức là liên tục truy vấn về nguồn gốc của cái bản ngã để nhận ra nó không tồn tại. Khi tức giận xảy ra, ta tự hỏi: "Tức giận đang xảy đến với ai? Với ta. Vậy ta là ai?"
Trực tiếp truy vấn cái nguồn của mọi vấn đề. Swami Vivekananda đã từng ví cái ngã con người cá nhân như một cơn lốc. Cơn gió cuốn theo mọi bụi đất rác rưởi tạo thành một hình cơn lốc. Đây là một minh họa rất chính xác vì cái bản ngã này chỉ là tổ hợp của vô số quan niệm, ký ức, suy nghĩ, cảm xúc, là tổ hợp của bụi đất và rác rưởi.
Cái cốt yếu của mỗi con người là cơn gió, là nguồn năng lượng vô hình vô tướng đang vận hành mọi thứ. Nó chỉ tạm thành hình một cơn lốc khi nó đang tụ tập bụi đất. Khi duyên hợp rồi tan, cơn gió trở lại với bầu khí quyển mênh mông, bụi đất tan đi. Cái cá thể không còn tồn tại và cũng chưa bao giờ là một thực tướng.

Lời khuyên của tôi cho mọi người rằng hãy là cơn gió đó, đừng là những thứ bụi đất kia. Hãy để mọi thứ đến và đi theo cơn gió. Hãy bắt đầu nhìn mọi thứ như chúng đều là từ một nguồn năng lượng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét