Thứ Hai, 14 tháng 2, 2022

Jeffrey A. Tucker: Miễn dịch tự nhiên đã bị rơi vào “quên lãng”?

Thời điểm mà chúng ta đang sống thật kỳ lạ, một ngày nọ, Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh (CDC) Mỹ cuối cùng cũng đã tìm ra một lời “tử tế” để nói về miễn dịch tự nhiên: “Đến đầu tháng 10, những người sống sót sau khi mắc bệnh có tỷ lệ lây nhiễm thấp hơn so với những người chỉ tiêm vắc-xin”.



Điều này không có chút gì gọi là bất ngờ khi hiệu quả của miễn dịch tự nhiên vốn đã được ghi nhận từ thời Chiến tranh Peloponnisos (năm 431 đến năm 404 trước Công Nguyên). Chỉ nói riêng về COVID-19, đã có gần 150 nghiên cứu công nhận hiệu quả của miễn dịch tự nhiên, tuy nhiên hầu hết các tài liệu này đều được xuất bản trước buổi phỏng vấn của Tiến sĩ (TS) Anthony Fauci vào ngày 13/9/2021. Khi được hỏi về vấn đề miễn dịch tự nhiên trong buổi phỏng vấn, ông Fauci trả lời thế này: “Tôi thực sự không có câu trả lời chắc chắn cho bạn về điều đó. Đó là điều mà chúng ta cần phải thảo luận, liên quan đến việc [miễn dịch tự nhiên] đáp ứng được trong bao lâu”.

Trước khi học Y khoa, TS Fauci từng tốt nghiệp ngành học liên quan đến ngôn ngữ cổ điển, phải chăng ông đang “chơi chữ”, phải chăng điều mà ông muốn truyền tải là khoa học không có đủ tri thức để lên tiếng? Trong 2 năm qua, hầu hết mọi người dường như lại đồng tình với ý kiến này, phải chăng họ đã không tập trung trong tiết sinh học hồi lớp 9, hoặc vì sự cuồng nhiệt dành cho vắc-xin đã “quét sạch” những kiến thức cơ bản của chúng ta, cũng có thể là vì miễn dịch tự nhiên không sinh ra đồng lợi nhuận nào, hay là vì một số lý do chưa được giải thích nào đó?

Cho dù lý do là gì đi nữa, vào năm 2020, kể từ khi các đợt phong tỏa bắt đầu, dường như có điều gì đó không đúng đã xảy ra. Hầu hết các cơ quan y tế nhà nước trên khắp thế giới đột nhiên ngừng nhắc đến chủ đề miễn dịch tự nhiên. Các hộ chiếu vắc-xin đã đánh giá thấp hoặc bác bỏ khả năng này. Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) đã thay đổi định nghĩa về miễn dịch cộng đồng để loại trừ việc tiếp xúc tự nhiên. Hàng triệu người đã mất việc làm vì không tiêm chủng dù có khả năng miễn dịch tự nhiên mạnh mẽ.

Tất cả mới lạ làm sao! Các bạn đang nắm trong tay một trong những tri thức về sinh học tế bào đã được thí nghiệm và nghiên cứu, được bảo vệ, chứng minh, ghi chép và được biến đến rộng rãi. Ngày hôm nay hầu hết mọi người (ít nhất là các thế hệ đi trước) đều thừa nhận nó, rồi đột nhiên vào ngày hôm sau rất nhiều người dường như đã quên hoặc không hề biết gì cả. Nếu không thì làm thế nào WHO/CDC/NIH (Viện Y tế Quốc gia Hoa Kỳ) có thể phủ nhận chủ đề này một cách “êm đẹp” và kỳ lạ đến vậy?

Tôi đã tự hỏi chính mình, có lẽ khả năng miễn dịch tự nhiên kháng lại COVID-19 là một ví dụ về cái mà nhà kinh tế học Murray Rothbard gọi là “kiến thức bị quên lãng”. Cụm từ này chỉ về một sự thật đã được tìm tòi và công nhận đột nhiên lại biến mất không rõ lý do, và người ta phải đi khám phá lại vào một thời điểm sau đó và thậm chí là vào một thế hệ khác. Đó là hiện tượng khiến ông Rothbard vô cùng tò mò bởi nó làm dấy lên nghi ngờ về cái mà ông gọi là Lý thuyết Lịch sử Whig.

Cuốn “History of Economic Thought (Tạm dịch: Lịch sử tư tưởng kinh tế)” tuyệt vời của ông đã mở ra một luồng gió chống lại quan điểm thời Victoria rằng bất kể như thế nào, cuộc sống vẫn ngày càng tốt hơn. Thử áp dụng quan điểm này (quan điểm thời Victoria) vào thế giới của những lý tưởng, phải chăng những lý tưởng hiện tại của chúng ta luôn tốt đẹp hơn những lý tưởng trong quá khứ? Phải chăng quỹ đạo của khoa học không bao giờ có chuyện bỏ sót và nó chỉ có thể tích lũy? Quan điểm này loại trừ khả năng tri thức có thể bị “quên lãng” trong quá trình phát triển của lịch sử, loại trừ khả năng có những điều gì đó mà nhân loại đã biết chắc chắn, sau đó biến mất một cách bí ẩn và chúng ta phải đi khám phá lại. 

Khái niệm về miễn dịch tự đạt được phù hợp với cách mà tất cả các xã hội xưa nay từng áp dụng để đối phó với bệnh tật: Hãy bảo vệ những người dễ bị nhiễm bệnh trước, còn để những nhóm người có nguy cơ nhiễm bệnh thấp đạt được miễn dịch tự nhiên. Điều quan trọng là phải nắm được kiến thức này nếu bạn muốn bảo vệ quyền tự do của mình, không để bị kiểm soát một cách vô nghĩa trong sự sợ hãi và thiếu hiểu biết.  

Thật kỳ lạ là ngay giữa thế kỷ 21, khi chúng ta thức dậy vào một ngày đẹp trời và những kiến thức này dường như đều “bốc hơi”. Nhà thống kê và miễn dịch học Knut Wittkowski đã công bố những kiến ​​thức cơ bản về virus vào mùa xuân năm 2020, sau đó ông được cho là đã tạo ra một cú sốc và bị vướng phải tai tiếng. YouTube thậm chí đã xóa video của ông ấy! Và 7 tháng sau, các giáo sư hàng đầu thế giới phải lập ra Bản tuyên bố Great Barrington, trong đó nêu rõ về khả năng miễn dịch cộng đồng thông qua tiếp xúc; họ còn phải thề rằng nhân loại vào thế kỷ 11 đã khám phá ra một điều “khác biệt”.

Tất cả những chuyện này thật lạ lẫm đối với tôi và cả với mẹ tôi. Tôi đã đến thăm bà ấy và hỏi làm thế nào bà ấy biết về việc hệ thống miễn dịch có thể tự đạt được. Bà ấy nói với tôi rằng đó là bởi vì mẹ của bà đã dạy cho bà, và điều này được truyền qua các thế hệ. Sau Thế chiến II, tại Hoa Kỳ, kiến thức nghe có vẻ “khác lạ” này (khả năng con người có thể tự đạt được miễn dịch) đã trở thành ưu tiên hàng đầu về chủ đề sức khỏe cộng đồng trong các trường học qua từng thế hệ. Người ta đã dạy trong trường rằng: Đừng sợ hãi về quá trình mà chúng ta phải chiến đấu để tồn tại, thay vào đó hãy tin tưởng vào những gì mà tự nhiên đã ban tặng để chúng ta đối phó với bệnh tật. 

Tại sao khả năng đạt được miễn dịch một cách tự nhiên lại trở thành chủ đề cấm kỵ trong thế kỷ 21? Có lẽ đây là một trường hợp về việc kiến thức bị “quên lãng” như những gì nhà kinh tế học Rothbardian nhắc đến. Tương tự như bệnh Scorbut, nhân loại trước đây đã từng có kiến thức về nó nhưng sau này lại không biết gì nữa và phải đi khám phá từ đầu. Bằng cách nào đó trong thế kỷ 21, bản thân chúng ta cũng rơi vào tình huống kỳ quái khi phải đi tìm hiểu lại những kiến thức cơ bản về miễn dịch học mà mọi người đều biết đến rộng rãi từ những năm 1920 đến năm 2000; kiến thức này bằng cách nào đó đã bị gạt ra ngoài lề và bị chôn vùi. 

Vâng, điều này thật vô cùng đáng xấu hổ. Khoa học vẫn luôn được lưu giữ trong những cuốn sách giáo khoa. Và chúng vẫn luôn còn đó để bất cứ ai cũng có thể tìm hiểu. Thứ dường như bị “mất tích” này là một kiến thức phổ thông, đã bị thay thế bởi một lý thuyết chống dịch thời cận đại, rằng phải nhốt bỏ người ta. Tệ đến nỗi ngay cả việc cảnh sát được bố trí trên khắp cả nước, cùng những đợt phong tỏa và quản thúc tại gia tàn bạo cũng không khởi lên được một sự phản kháng nào từ công chúng ở mức độ mà tôi dự đoán. Cho đến tận bây giờ, chúng ta vẫn “miệt mài” đeo khẩu trang, kỳ thị những người có triệu chứng đau ốm, áp dụng những chiến thuật phi lý và kém hiệu quả, tỏ ra là mình đang theo dõi, truy vết và cô lập tất cả mọi người với tham vọng tiêu diệt loài bọ này (virus corona) vĩnh viễn. 

Có vẻ như mọi người dần dần trở nên thiếu hiểu biết về toàn bộ chủ đề này và do đó họ bị mất cảnh giác khi các chính trị gia tuyên bố chúng ta phải gạt bỏ nhân quyền để chống lại một loại virus mới.

Có một đặc điểm lạ lẫm khác: người ta có thể cho rằng kiến thức sẽ ít bị “quên lãng” hơn trong thời đại công nghệ thông tin này, nơi mà chúng ta có thể mang theo bên mình khả năng truy cập tất cả các loại thông tin trên thế giới. Chúng ta có thể tiếp cận chúng chỉ bằng vài cú nhấp chuột. Làm thế nào mà điều này lại không bảo vệ chúng ta khỏi việc trở thành “con mồi” của một lý thuyết quản lý bệnh tật kiểu thời trung cổ? Làm thế nào mà những nỗi sợ hãi và sự phụ thuộc vào công nghệ máy tính lại dễ dàng thay thế trí tuệ được kế thừa từ quá khứ của chúng ta? Tại sao loại virus này lại kích hoạt được các cuộc tấn công tàn bạo vào quyền con người dù chưa từng có điều nào như vậy xảy ra khi các loại virus mới xuất hiện trong thế kỷ trước?

Quân đội của George Washington đã cạo lấy vảy của những người chết vì bệnh đậu mùa để tự cấy cho họ vì ông ấy đã phát hiện ra khả năng tự miễn dịch của chính mình thông qua tiếp xúc vào thời thơ ấu. Còn chúng ta thì thu mình trong nhà vì những nỗi sợ hãi và sẵn sàng tuân thủ các quy định khi loại virus mới này xuất hiện. Ngay cả những người bạn của tôi, những người bị nhiễm virus từ sớm và đã phát triển khả năng tự miễn dịch cũng bị đối xử như thể bị mắc bệnh hủi trong nhiều tháng sau đó. Chỉ khi tỷ lệ các ca tử vong đã ổn định trong suốt thời gian qua thì giới truyền thông mới bắt đầu tò mò về khả năng và mức độ nghiêm trọng của việc tái nhiễm. Bây giờ cuối cùng chúng ta cũng bắt đầu nói về chủ đề này – sau 2 năm!

Tôi chỉ có thể nói thế này. Ngay bây giờ, nhà kinh tế Murray Rothbard, người đã dành cả đời để cống hiến cho tự do, chắc hẳn sẽ rất kinh ngạc về cách mà sự thiếu hiểu biết về y học, các loại khoa học giả mạo và ham muốn quyền lực, tất cả đã kết hợp lại một cách đột ngột để tạo ra cuộc khủng hoảng toàn cầu lớn nhất trong lịch sử hiện đại.

***

Tác giả bài viết trên là ông Jeffrey A. Tucker, người sáng lập và hiệu trưởng học viện Brownstone, Mỹ.

https://brownstone.org/articles/is-natural-immunity-a-case-of-lost-knowledge/




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét