Tống Văn Công
Mấy hôm nay, truyền thông
của khu vực và cả thế giới sôi nổi bình luận về sự kiện hội nghị ASEAN ở Phnom Penh không ra được tuyên bố chung. Có 3 chủ đề nổi bật:
Một là Trung Quốc cao giọng cho rằng đây là thắng lợi của họ; họ cám ơn nước
chủ nhà đã “bảo vệ lợi ích cốt lỏi” của Trung Quốc.
Tuy nhiên, một nhà nghiên
cứu uyên thâm về Châu Á lại cho rằng, Trung Quốc chỉ thắng về chiến thuật,
nhưng sẽ thất bại chiến lược. Bởi vì họ đã làm cho nhiều nước lo ngại, đang tìm
mọi cách để chống lại. Hai là, có phải Việt Nam bị thất bại? Các nhà bình luận sáng suốt có ý kiến
ngược lại: Tính chính đáng về lịch sử và về pháp lý, cùng với quan điểm chủ
trương xử lý tranh chấp bằng thương lượng hòa bình của Việt Nam đã thu phục tình cảm của cộng đồng quốc tế. Đó
chính là sức mạnh to lớn sẽ giúp Việt Nam giành thắng lợi cuối cùng. Ba là lợi ích dân tộc đã
khiến nước chủ nhà đặt lợi ích quốc gia mình lên trên khối thống nhất ASEAN. Dư
luận rất đông đảo kể cả của những nước không có quyền lợi trực tiếp ở Biển Đông
cũng chê trách cho đó là sự thiển cận, ích kỷ. Cả ba chủ đề kể trên đều cho
thấy sự chi phối của chủ nghĩa dân tộc. Vậy lấy gì để phân định chân lý đây?
Từ lâu, nhân loại đã phân
biệt chủ nghĩa dân tộc lành mạnh với chủ nghĩa dân tộc sô vanh (Ph. Nicolas
Chauvin). Chủ nghĩa dân tộc lành mạnh bảo vệ lợi ích của dân tộc mình, nhưng
không theo nước mạnh, lấn át nước yếu. Chủ nghĩa dân tộc lành mạnh giúp cho các
dân tộc chọn liên minh đúng đắn với những quốc gia tiến bộ của thời đại, khởi
đầu có thể yếu thế, nhưng dần dần lớn mạnh và cuối cùng giành được thắng lợi.
Ngược lại, chủ nghĩa dân tộc sô vanh khuyến khích chạy theo lợi ích hẹp hòi,
sẵn sàng tước đoạt lợi ích của các dân tộc khác, chụp giật lợi ích trước mắt,
nhưng cuối cùng sẽ thua thiệt thảm hại. Nhân loại đã ghi nhận sự thắng thua như
vậy trong suốt hàng ngàn năm lịch sử, cuối cùng là ở cuộc thế chiến thứ hai với
kết cục thảm bại của phe trục. Lịch sử ba nước Đông Dương cũng có những chứng
minh vô cùng sinh động về sức mạnh của chủ nghĩa dân tộc lành mạnh và tác hại
khủng khiếp của chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi. Trong khi quân Nhật tràn vào đè bẹp
chính quyền thực dân Pháp và tiến đánh như chẻ tre cả Trung Quốc và các nước
Đông Nam Á, thì Việt Nam trong tình trạng “một cổ hai tròng” vẫn “gan góc đứng
về phe đồng minh chống phát xít mấy năm nay”. Chủ nghĩa dân tộc lành mạnh đã
cho ta nhãn quan sáng suốt để chọn đúng đồng minh chính nghĩa. Suốt gần nửa thế
kỷ chúng ta chẳng những giành độc lập cho dân tộc mình mà còn đem xương máu
giúp Campuchia, Lào giành độc lập, đặc biệt đã giúp nhân dân Campuchia khỏi nạn
diệt chủng.
Mấy hôm nay, dù rất
lấy làm tiếc, nhưng Việt Nam vẫn cố gắng không gây sứt mẻ tình cảm với
Campuchia, người bạn mà mình từng hy sinh xương máu vì nhau. Có lẽ qua dư luận
của khu vực và thế giới đã đủ làm cho các bạn Campuchia giật mình, nhớ lại bài
học chưa xa: Ai là kẻ nuôi dưỡng, hỗ trợ, xui giục Khơ me đỏ thi hành chính
sách đối nội diệt chủng, chém giết không ghê tay đồng bào mình; đối ngoại chống
Việt Nam, người bạn chung chiến hào chống thực dân, đế quốc? Kịch bản của kẻ ấy
hôm nay có khéo léo hơn, nhưng bản chất thì vẫn là kích thích lợi ích dân tộc
hẹp hòi. Báo The Nation (Thái Lan) cho rằng, “sớm hay muộn Campuchia cũng sẽ
nhận ra rằng hành động của nước này đã hủy hoại lòng tin của khối ASEAN” và “nó
cũng phương hại đến nổ lực của Campuchia giành chiếc ghế không thường trực của
Hội đồng bảo an Liên Hiệp Quốc vào năm tới”. Đó là cái hại dễ thấy ngay, còn
nếu nhìn sâu vào bản chất của hai bên: cậy mạnh hiếp yếu, bảo vệ chủ quyền và
bành trướng xâm lược; ngang ngược áp đặt và tôn trọng luật pháp… thì sẽ thấy
chính nghĩa và phi nghĩa rất rạch ròi. Và lịch sử chưa bao giờ cho phép ai nhập
bọn với kẻ phi nghĩa mà được an toàn !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét