Truyền
thống của người Việt Nam là “uống nước nhớ nguồn, ăn trái nhớ kẻ trồng cây”.
Sống thủy chung, có trước có sau là điều mà bất cứ người mẹ Việt Nam nào cũng ngày đêm tâm huyết dạy dỗ con cái của mình
với hy vọng chúng sẽ trở thành người tử tế, người ra người.
Trong
những bài hát ru con, chắc không ít người vẫn còn nhớ câu “cái cò mầy đi ăn đêm;
đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao; ông ơi ông vớt tôi mau; tôi có lòng nào ông
hãy xáo măng; có xáo thì xáo nước trong;
đừng xáo nước đục đau lòng cò con”…
Thân
phận nhỏ bé của cái cò cái vạc phải vất
vả kiếm ăn đêm hôm như bao người lao động nghèo khổ vô danh trong xã hội nhưng
vẫn luôn canh cánh một lòng muốn “chết trong hơn sống đục” đã phản ảnh tâm thức
của người Việt Nam bình dị dẫu có trải qua bao thăng trầm của lịch sử.
Nhưng
giờ đây, đọc bài của nhà báo Bá Tân trên Nguyễn Thông Blog, tôi thấy “giật mình
mình lại thương mình xót xa” vô cùng… Vì dầu không muốn cũng phải nhận ra rằng ngày
nay, cái thời kỳ được coi là tiến bộ vượt bậc về văn minh khoa học, đất nước
Việt Nam đang đứng trước ngưỡng cửa “thiên đàng…”, thì con người Việt Nam lại
đang có chiều hướng tuột dốc về tinh thần, xuống cấp về đạo đức làm người theo
cách hiểu sơ đẵng nhất.
Các
giá trị xã hội – nhân văn hình như đang đảo lộn. Bọn có quyền lực, tham nhũng bề
ngoài hào nhoáng, béo tốt nhưng bụng dạ, tâm hồn ngập ngụa trong bùn đen. Bởi
như bác Bá Tân nói: “Sự sống của bọn
tham nhũng không thể tách khỏi bùn, bùn càng nhiều, càng đen càng tốt”.
Làm
sao còn có thể cứu vớt cái bọn ngập ngụa lấy bùn đen làm sự sống ra khỏi các
vũng bùn nhơ nhớp được nữa?
Chúng
lại đang ra sức làm vấy bẩn các chốn linh thiêng, các đền thờ của Tổ Quốc, các
anh linh của bao anh hùng liệt sỹ bằng cái cách mà chúng có được vô số kể quyền
hành, tiền bạc đen đúa nhơ nhớp như bùn là “cúng bái, cầu khẩn, dâng lễ vật hậu
hĩnh, tiền bạc âm dương đủ kiểu” để hy vọng có thể dùng của cải vật chất, sự
ham muốn tầm thường mà “mua chuộc, hối lộ” được thần thánh, anh linh liệt sỹ
phù hộ độ trì cho chúng được yên vị, vững ghế để ngày càng hoành hành, triển
khai tội ác sâu hơn, rộng hơn, kinh khủng hơn… Để cho bùn càng ngày càng đen
hơn, cho bọn tham nhũng ngày càng béo mượt hơn trên nỗi đau khổ ngày càng sâu sắc
hơn của dân lành.
Tri
ơn, tưởng niệm các anh hùng liệt sỹ theo cái cách của bọn tham nhũng nếu được
linh hiển chỉ làm cho đất nước thêm tàn mạt, dân tình thêm tan tác…Đó không
phải là điều mà bao nhiêu con dân nước Việt đã anh dũng hy sinh, không tiếc gì
xương máu mong đợi và kỳ vọng cho đất nước và dân tộc từng trải qua bao cuộc
chiến tranh đau đớn và mất mát này.
Tôi
đồng cảm với kết luận dứt khoát của nhà
báo Bá Tân: “Đừng đạo đức với kẻ thù của đạo đức, đó là thứ ngụy đạo đức. Cứu bọn
cướp là làm hại dân lành. Tiếc gì bọn đó, hãy dìm chúng xuống bùn đen. Kết liễu
chúng nó là khởi đầu của sự sống yên bình và đạo nghĩa. Kết liễu chúng là
cách biết ơn thiết thực nhất những anh hùng liệt sĩ, thương binh đã hy sinh,
quên mình vì đất nước”.
Một cách biết ơn thương binh liệt sĩ
BÁ TÂN
Thương
binh, liệt sĩ có riêng một ngày kỷ niệm. Đó là 27 tháng 7. Kỷ niệm thường gắn
với điều vui, niềm vui, như ngày cưới, ngày ra trường, ngày thành lập ABC gì
đó... chẳng hạn, nhưng 27 tháng 7 không thể gọi là ngày vui. Thương tật và chết
chóc, dù là hy sinh oanh liệt, có gì mà vui. Cứ thực lòng mà nói, đã là con
người, chẳng ai muốn bị thương, không một ai lựa chọn cái chết thay cho sự
sống. Mỗi cá nhân, từng gia đình, và cả quốc gia đều muốn sự thanh bình thịnh
vượng. Nhân dịp này xin được biết ơn các thế hệ thương binh- liệt sĩ, trong đó
có bạn bè tôi. Ngày 27 tháng 7 là ngày của sự biết ơn.
Chết
trong còn hơn sống đục. Đó là triết lý sống, khẩu hiệu giáo dục làm người. Thời
chiến, trước sự sống-chết vì tổ quốc, nhiều người đã hành xử bằng triết lý ấy.
Hiện thời, không ít kẻ chọn con đường ngược lại. Họ chọn sống đục, không dám
chết trong. Bọn tham nhũng ngoại hình bệ vệ hào nhoáng, sự sống đích thực của
chúng là sống đục, đục hơn cả bùn đen. Dân mất lòng tin, chế độ lung lay có nguyên
nhân từ những kẻ tạo ra lối sống đục đang đè nén nếp sống trong lành. Bọn sống
đục đang cố kết với nhau. Chúng nó ngập ngụa trong bùn đen đến tận miệng nhưng
mồm vẫn cứ ra rả khuyên răn người khác phải sống trong sạch. Lòng dân, niềm tin
không bị bào mòn mới là chuyện lạ.
Có
người bảo phải lôi chúng nó ra khỏi bùn đen, tắm rửa cho sạch sẽ để chúng trở
lại làm người lương thiện. Đạo làm người phải thế. Nhưng tôi nghĩ cách đó vô
cùng khó, thậm chí bất khả kháng. Sự sống của bọn tham nhũng không thể tách
khỏi bùn, bùn càng nhiều, càng đen càng tốt. Giang tay đưa chúng ra khỏi vũng
bùn thì chẳng khác nào người không biết bơi nhảy xuống sông sâu cứu kẻ bị nạn.
Đừng đạo đức với kẻ thù của đạo đức, đó là thứ ngụy đạo đức. Cứu bọn cướp là
làm hại dân lành. Tiếc gì bọn đó, hãy dìm chúng xuống bùn đen. Kết liễu chúng
nó là khởi đầu của sự sống yên bình và đạo nghĩa.
Kết
liễu chúng là cách biết ơn thiết thực nhất những anh hùng liệt sĩ, thương binh
đã hy sinh, quên mình vì đất nước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét