Từ
lâu, tiệm phở của anh đã vinh dự được dân chán cơm ghiền phở xưng tụng là “Tiệm
phở Ngon nhất Sài Thành”.
Nghĩ
cũng phải thôi, nghề gia truyền lại chí thú làm ăn, nửa đêm về sáng khi mọi
người còn an giấc là đích thân anh chủ tiệm phở lục tục thức dậy ra tận lò mổ
để tự tay chọn thịt mang về chỉ dùng
đúng trong ngày.
Do
vậy mà thịt của anh rõ là thit ra thịt. Tái, nam, bắp, gầu, gân... các thứ miếng nào ra
miếng đó, không chỉ tươi ngon vừa mãn nhãn vừa đã cái miệng mà còn đảm bảo
không bao giờ có hàng loại hai. Hay các loại tạp chất linh tinh khác đáng ngờ
ngờ vực vực...
Khách
chán cơm ghiền phở như mình mê cái tiệm phở của anh ta như mê thuốc lào “đã chôn
điếu xuống lại đào điếu lên”. Có những tháng trời sáng trưa, chiều, tối cứ phở,
phở và phở ... mà chẳng thấy chán, chẳng cần nghĩ tới cơm, lại cảm nhận thấy
sức khỏe ngày một gia tăng, niềm hứng phấn với ẩm thực càng thêm rạo
rực...
Khách
tới, nhiều ông bà chỉ cần ngồi cười khà
khà nhìn mặt là chủ tiệm biết phải làm ngay một món vừa y cái bụng của khách,
cấm có sai, trăm người như một.
Quả
là anh hàng phở chí thú làm ăn, giữ gìn nghề nghiệp gia truyền, quan tâm chu
đáo tới thượng đế nên ngày một ăn nên làm ra vì đã thực sự mang lại niềm vui vẻ,
hạnh phúc, ấm no cái bụng cho bao kẻ chán cơm ghiền phở...
Cái
tiệm tái nạm gầu gân “Ngon nhất Sài Thành” nằm ngay trên con đường tấp nập nhất
thành phố ngày nọ đột nhiên bị... tái cấu trúc.
Một anh chàng khác tự xưng có
nghề gia truyền từ đời cố tổ, xuất phát từ một vùng quê làng nghề bậc nhất Việt
Nam lò mò tới mở ngay cái tiệm phở ngay bên tả với tấm bảng “Tiệm phở Ngon nhất
Việt Nam”.
Ít
lâu sau, một gã khác vỗ ngực tự xưng là
con ông cháu cha trong nghề lại xuất hiện mở thêm một tiệm phở mới nữa ngay bên
hữu và trương ngay tấm bảng “Tiệm phở Ngon nhất Thế giới”.
Trên
cùng một con đường bi giờ có tới 3 tiệm phở lần lượt là Ngon nhất Sài Thành; Ngon
nhất Việt Nam và Ngon nhất Thế giới. Chẳng biết đâu là lần nữa, làm
cho giới chán cơm nghiền phở như mình khá là hoang mang, bối rối...
Anh
chủ tiệm phở “Ngon nhất Sài Thành” buồn bã sinh bệnh.
Thằng
cháu lo lắng chẳng biết nhờ ai mách nước nó chạy xuống tận Chắc Cà Đao cầu viện Thày Tư Bảy Núi.
Chả
hiểu Thày Tư nói năng chi với nó mà thấy ngay sau khi nó trở về là anh chủ tiệm
phở “Ngon nhất Sài Thành” bỗng dưng khỏi bệnh.
Ngay
ngày hôm sau tiệm phở của anh được “tái cấu trúc” bằng tấm bảng hiệu mới toanh,
to đùng: “Tiệm phở Ngon nhất Con đường này”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét