Thứ Năm, 8 tháng 11, 2012

Những mùa hoa dại


1. Bồ công anh mọc hoang trên những ngọn đồi cỏ xanh mướt của cao nguyên, không cần ai chăm sóc.

Hoa dại với sức sống của loài hoang dã, mạnh mẽ và tự tin, ngày mưa hay tháng nắng, hoa vẫn luôn tươi thắm khoe sắc màu rực rỡ.



Ngay từ những ngày đầu chập chững biết đi, con gái đã thích loài hoa dại này… Mỗi buổi sáng lên đồi hay những buổi chiều vào chùa, con thường hay hái hoa dại và nói “hái hoa về tặng mẹ”.



Trong khi bố lang thang ngắm những con chim trời tung tăng trên cành thông cao vút thì con gái tẩn mẩn, tỉ mỉ đi thu gom từng cành bồ công anh hoang dã lấp lánh dưới những cội thông già… một cách say mê.

Những bông hoa bồ công anh gắn liền với những tháng ngày đầu tiên của con gái giờ đây cũng luôn làm bố bồi hồi xúc động. Kể cả khi nhìn thấy loài hoa này trên internet.

May thay, rồi những người yêu hoa cũng đã nhìn thấy giá trị của nó, một ngọn đồi hoa dại mà chủ yếu là bồ công anh sẽ được bảo tồn bên cạnh vườn hoa của thành phố bắt đầu từ mùa festival 2012 này…



Ngày đó, bố sẽ đưa con tới thưởng thức đồi hoa bồ công anh này, nhưng lần này con sẽ không được hái hoa về tặng mẹ. Bởi vì con chỉ hái hoa dại trên những ngọn đồi hoang dã mà thôi…chứ không bao giờ hái hoa trồng kể cả đó là loài hoa dại nhưng được con người chăm sóc.

Đáng tiếc là những người tổ chức đã có kịch bản, đã công bố thông tin báo chí song họ vẫn cứ thất hứa. Và đã không có bất lỳ một ngọn đồi hoa dại nào được tạo ra và được bảo tồn... Hoa dại vẫn hoang dã, tự tin và bất chấp ngày mưa tháng nắng tự vươn mình lên khoe sắc nhẫn nại và âm thầm.


2. Từ Sài Gòn trở về Đà Lạt. Dọc đường Dã Quỳ vàng rực trên những ngọn đồi, hai bố con ngơ ngác ngắm cánh đồng hoa chuyển động như con sóng uốn theo chiều gió.



Bố hỏi: “Đố con gái biết đó là loài hoa gì?”. “Hoa ách xì, bố ạ!”, con gái bình thản đáp. Ngạc nhiên quá, bố hỏi lại: “Sao là hoa ách xì, con gái?”. “Bố ơi, hồi xưa bố vẫn hay nói với mẹ là nhìn những cánh đồng Dã Quỳ thật thích mắt, nhưng tới mùa hoa này thì người ta hay bị ách xì vì bụi phấn hoa bay ngập tràn trong gió, vàng rực cả một góc trời mà…”.


Ôi trời, cái chuyện xưa như trái đất mà con gái vẫn nhớ. Và không còn chút lãng mạn nào về những cánh đồng Dã Quỳ vàng rực tung bay trong gió nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét