Bá Tân (Nhà báo)
Nếu không gặp trắc trở, bài viết “
Không thể một mình một chợ” của Hữu Nguyên đã trình diện trên mục thời luận của
báo Đại Đoàn Kết.
Báo Đại Đoàn Kết không đăng, vì lí
do tế nhị, không vì chất lượng bài viết, thế là bài của Hữu Nguyên có cơ hội
gia nhập lề trái.
Lề trái đầy sức sống. Nằm trong dòng
chủ lưu và chiếm phần lớn của thế giới phẳng. Nếu lấy ta làm chuẩn, đại bộ phận
thế giới thuộc về lề trái.
Sau phán quyết của PCA , dư luận thế
giới cũng như báo chí trong nước rầm rộ đưa tin. Một số tờ báo khai thác nguồn
thông tin đa chiều, dĩ nhiên theo đúng định hướng. Bài viết của Hữu Nguyên chỉ
là hạt cát trong bãi sa mạc ấy.
Kết hợp chứng với luận, bài của Hữu
Nguyên , viết cho mục thời luận, vạch ra
thói hành xử theo kiểu một mình một chợ của Trung Quốc. Mặc kệ phán quyết của
PCA, Trung Quốc quay lưng với luật pháp quốc tế, vẫn ngang nhiên hành xử theo
kiểu một mình một chợ.
Một mình một chợ là cách hành xử truyền
thống của Trung Quốc.
Khổ nhất là những nước láng giềng nhỏ,
luôn bị Trung Quốc hà hiếp theo kiểu chợ búa.
Thế giới cũng như Việt Nam hiện thời
có 2 loại chợ. Chợ truyền thống và chợ hiện đại.
Chợ truyền thống, hình thành và phát
triển ở thôn quê. Loại chợ này có đông người bán. Bao nhiêu chỗ ngồi ( trong chợ)
thì bấy nhiêu người bán. Là chợ nhưng ở đây không có chuyện một mình một chợ.
Chợ hiện đại, ra đời muộn, chủ yếu hoạt
động ở khu vực đô thị. Trung tâm thương mại. Siêu thị. Đại siêu thị. Đó là những
tên gọi khác nhau của chợ hiện đại.
Chợ hiện đại gắn liền ông chủ. Giám đốc
trung tâm thương mại. Siêu thị hoặc đại siêu thị dĩ nhiên có giám đốc, hoặc tổng
giám đốc.
Người đứng đầu có quyền quyết định tất
cả những việc trong cái chợ hiện đại do ông ta làm chủ. Ông chủ là người có quyền
và lực để quản lí theo kiểu một mình một chợ.
Thế giới cũng vậy. Chỉ có những cường
quốc mới đủ uy lực hành động theo kiểu một mình một chợ. Văn minh và dân chủ
như Hoa Kỳ nhưng, không ít trường hợp, cường quốc số một thế giới ra tay theo
kiểu một mình một chợ. Thực ra, khi cần
thiết, phải một mình một chợ mới làm ra vấn đề lớn. Chờ cả làng, dàn hàng ngang
mạnh cũng như yếu chỉ có hỏng việc.
Một mình một chợ của Hoa Kỳ hoàn
toàn khác biệt về chất so với một mình một chợ kiểu bành trướng đại hán Trung
Quốc.
Bài của Hữu Nguyên chưa chạm đến cái
cốt lõi ấy. Đừng trách Hữu Nguyên. Tôi biết sức viết của Hữu Nguyên.Ngòi bút của
Hữu Nguyên có lửa.Bài viết “ bình dân” như thế ( chưa đúng máu lửa vốn có của Hữu
Nguyên ) mà không sử dụng, huống chi chạm đến vấn đề cốt lõi đang được dư luận
quan tâm.
Báo chí quốc doanh đang tồn tại theo
kiểu chợ hiện đại.
Hàng ngàn sản phẩm báo chí, có tên tuổi
riêng, nhưng vâng lệnh hoạt động của ông chủ siêu thị.
Đành rằng có sắc thái riêng nhưng
ông chủ siêu thị luôn là người dẫn dắt báo chí quốc doanh. Đặc biệt, khi có điểm
nóng, lúc cần báo chí lên tiếng nói đúng sự thật, ông chủ siêu thị cho viết mới
được viết, ông chủ lắc đầu là im lặng.
Tổng biên tập chỉ là công cụ trong
tay ông chủ siêu thị báo chí quốc doanh. Nếu không tuân lệnh, dám cả gan làm
trái, mất đứt cái chức đứng đầu một tờ báo. Chạy được cái chức ấy đâu phải dễ.
Duy nhất ở Việt Nam có một tờ báo
cánh tả, báo Đại Đoàn Kết, đó là khẳng định của người đứng đầu tờ báo này. Tự
nhận cánh tả nhưng soi xét báo Đại Đoàn Kết
chẳng thấy có gì khác cánh hữu. Bạn đọc đang ngóng chờ tính chất cánh tả
trên báo Đại Đoàn Kết.
Phát triển thị trường thương mại
theo chợ hiện đại đang là xu thế của thế giới. Quản lí chỉ đạo báo chí theo kiểu
siêu thị là ngược chiều phát triển của thế giới.
Một mình một chợ.
Rất đáng vạch mặt lên án cái thói
ngông nghênh một mình một chợ của Trung Quốc.
Những nơi không được hành xử theo
kiểu một mình một chợ nhưng vẫn tồn tại thì sao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét