Cốt lõi của việc làm chính trị thời
đại nào cũng vậy, dù có thể trăm ngàn mục tiêu khác nhau nhưng trước hết là phải
biết an dân.
Cũng tương tự chuyện nuôi bò sữa.
Người nuôi bò sữa phải biết cách chăm sóc con bò của mình. Từ khẩu phần ăn uống,
vệ sinh chuồng trại, cao cấp hơn biết cho bò nghe nhạc, sưởi nắng, chơi thể
thao… Các chuỗi hành động mang tính khoa học và tuân thủ các quy luật tự nhiên này
là nhằm “an bò”, để kết quả cuối cùng là các “nàng bò yêu” sẽ cho nhiều sữa với
chất lượng cao, tuổi thọ cho sữa của bò cũng được kéo dài hơn bình thường. Đàn
bò được lợi (đời sống vật chất cao, chỉ tiêu hạnh phúc cũng cao), nếu lấy chất
lượng và số lượng sữa bò thu hoạch được làm thước đo, người nuôi bò càng được lợi
nhiều hơn.
Chính vì vậy là từ những kẻ độc tài,
quân chủ chuyên chế, những tên phát xít tàn bạo cho tới các nhà cai trị yêu dân
như con trong lịch sử nhân loại cũng đều mở miệng ra là nói “dân vi quý, quân
vi khinh” đó sao? Cho dù, nói một đàng làm một nẻo, thì đầu môi chót lưỡi vẫn
không bao giờ dám phỉ báng dân và nói toạc ra là tìm mọi cách vơ vét cho cạn sức
dân. Bởi vì đến một đứa trẻ lên năm cũng biết, muốn cây cho nhiều quả thì phải
biết chăm sóc, bón phân tưới nước đầy đủ cho cây. Nói cách khác, muốn có nguồn
thu dồi dào và bền vững thì phải liệu cách mà nuôi dưỡng nguồn thu.
Với đa số người dân Việt Nam
ngày nay bên cạnh một sắc thuế vô hình đang khoét sâu vào đời sống kinh tế vốn
mong manh của họ là lạm phát cao, hàng ngày còn phải đối mặt với bao nhiêu là sắc
thuế, phí và lệ phí đến chóng mặt. Theo ADB indicator 2010, tỷ lệ động viên thu
vào ngân sách nhà nước ở Việt Nam
tính toán từ thuế, phí và lệ phí rất cao so với các nước trong khu vực và thế
giới. Việt Nam khoảng 20-25% GDP, trong khi Thái Lan, Trung Quốc, Malaysia khoảng
15%, Philippines dưới 13%, Indonesia 12%, Ấn Độ chỉ 7-8%... Chưa kể lạm phát là
thứ thuế vô hình tạo thêm gánh nặng cho người dân.
Chỉ lấy ví dụ một chiếc xe là phương
tiện giao thông cá nhân tối thiểu thôi, người Việt Nam
đã phải chịu tới khoảng 9 loại thuế và phí khác nhau theo kiểu phí chồng lên phí.
Chẳng hạn như, đã có thuế tiêu thụ đặc biệt đánh vào hàng xa xỉ để hạn chế tiêu
dùng, nay lại chuẩn bị ban hành phí lưu hành cao chót vót cũng với mục tiêu hạn
chế xe lưu thông trên đường nhằm chống ùn tắc giao thông; đã có hàng tá, hàng tá
trạm thu phí giao thông đường bộ nhà nước có, tư nhân có, tràn lan khiến dân chúng
ta thán không ngớt chưa giải quyết xong lại thêm phí bảo trì đường bộ, chưa kể
loại phí này còn gián thu qua lượng xăng dầu nữa.
Các vấn nạn giao thông đường bộ ở
Việt Nam ngày
nay ai cũng biết do lỗi thiếu tầm nhìn là kết quả hiện tiền do năng lực yếu kém
của các nhà chức trách. Từ quy hoạch phát triển đô thị, đến chương trình phát
triển mạng lưới giao thông tương thích mà đặc biệt là hệ thống giao thông công
cộng hầu như bỏ ngỏ trong một thời gian khá dài. Hình thành một cách tự phát
theo kiểu “tự cứu mình trước khi trời cứu” sự bùng phát các phương tiện giao thông
cá nhân mất kiểm soát. Tất nhiên cũng phai kể tới chất xúc tác “lợi ích nhóm”
khi các nhà chức trách từng một thời mở rộng cửa nhập khẩu vô tội vạ các loại
xe máy, xe hơi con second-hand, xe hàng
Tàu… để phục vụ cho nhu cầu tự trang bị phương tiện giao thông cá nhân của người
dân trong khi nhà chức trách bỏ quên việc quy hoạch và phát triển mạng lưới
giao thông công cộng đúng tầm vóc của một đất nước đang cựa mình chuẩn bị bay lên
hoá “rồng”. Chưa kể các yếu tố tham nhũng chi phối mạnh mẽ các nguồn vốn đầu tư
khổng lồ từng là gánh nặng, sức ì khiến cho nhiều công trình giao thông trọng điểm
quốc gia thi công chậm trễ, kém chất lượng hoặc không đồng bộ, phát triển vô tổ
chức nên không sử dụng hết công năng đã góp phần làm ảnh hưởng lớn tới việc “chậm
lớn” của hệ thống giao thông đường bộ Việt Nam mặc dù nguồn vốn đầu tư các loại
hàng năm vào lĩnh vực xây dựng các công trình giao thông là không nhỏ.
Thế nhưng, đáng nói là Bộ trưởng GTVT
Đinh La Thăng, được xem là một trong số ít ỏi “bộ trưởng hành động” của chính
phủ đương nhiệm, được kỳ vọng sẽ tạo ra “cú hích” làm thay đổi tình hình bi đát
của giao thông Việt Nam theo hướng tích cực, hoá ra lại không phải như vậy. Gần
như hầu hết các giải pháp mà Bộ trưởng Thăng đưa ra cho tới giờ này chỉ nhằm làm
mục tiêu “gây khó khăn cho người tham gia giao thông”, mà đặc biệt là các chủ
phương tiện giao thông cá nhân, khiến họ mất khả năng đưa phương tiện ra đường
càng nhiều càng tốt. Lẽ ra mục tiêu tối thượng của các phương án giải quyết vấn
nạn giao thông hiện nay là phải đạt được mục tiêu làm cho số đông người tham
gia giao thông đúng luật, được hưởng sự thông thoáng, thoải mái và an toàn hơn
trên mọi nẽo đường. Song các giải pháp của Bộ trưởng Thăng xem ra đang đi ngược
lại điều “tối thượng” này.
Sau khi tạo ra cơn “bấn loạn” cho
đa số cư dân Hà Nội bởi chủ trương thay đổi giờ học giờ làm mà chẳng đạt được
chút hiệu quả nào trong việc giảm bớt ùn tắc giao thông tại thành phố này. Bộ
trưởng Thăng tiếp tục chủ trương “tận thu” càng nhiều càng tốt đối với các loại
phương tiện giao thông cá nhân để các “khổ chủ” ngán ngẫm không còn khả năng đưa
xe ra đường nữa. Điều đáng nói là các mức thu mà nhà chức trách đề nghị không
chỉ quá cao, vượt quá khả năng mà đại đa số “khổ chủ” các phương tiện giao thông
cá nhân hiện nay có thể chấp nhận đuợc mà còn bất cập trong nhiều chuyện.
Bất cập thứ nhất là áp dụng phương
thức cào bằng đối với tất cả các phương tiện là không công bằng và phi thực tế.
Cũng là xe máy, ôtô con cùng phân khối, nhưng giá trị của mỗi chiếc hoàn toàn
khác nhau, có khi chênh lệch lên đến hàng trăm lần, thế nhưng mức phí như nhau
là không hợp lý. Chưa kể, do nhu cầu khác nhau của “khổ chủ” mỗi chiếc xe có thời
gian và hiệu suất tham gia giao thông cũng rất khác nhau, nhưng mức thu cũng cào
bằng” như nhau là chưa ổn.
Bất cập thứ 2 là các nhà chức trách
chưa cho biết tính hiệu quả và khả thi của các loại phí mới này, lẽ ra phải được
xem là một trong các tiêu chí quan trọng để đệ trình thêm sắc thuế hay khoản lệ
phí mới. Tính hiệu quả là phải chứng minh được khi áp dụng loại phí mới này thì
sẽ giải quyết được các mục tiêu đề ra như giảm được ùn tắc giao thông trên cơ sở
tạo điều kiện cho mọi người giao tham gia giao thông thuận lợi hơn, an toàn hơn
góp phần tích cực vào sự vận hành tốt nhất nền kinh tế và tạo ra các cơ sở cho
sự ổn định, phát triển xã hội. Bên cạnh đó, nguồn thu được từ các khoản phí này
phải được giải trình minh bạch sẽ đầu tư trở lại cho việc phát triển hệ thống
giao thông như thế nào và sự cam kết về dịch vụ đúng tiêu chuẩn cho những “khổ
chủ” bỏ tiền ra đóng phí khi tham gia giao thông. Trong thời gian qua, nhiều đoạn
đường thu phí giao thông rất cao, rất dày đặc song chất lượng đường xá thì rất
kém, không đảm bảo an toàn giao thông. Thậm chí có những con đường chưa làm, hoặc
đang làm chưa xong đất đá ngỗn ngang đã chặn xe thu phí giao thông gây ra nhiều
bức xúc. Nay nguồn thu theo dự kiến của các khoản phí do Bộ GTVT mới đề xuất là
rất lớn, liệu có được sử dụng đúng mục đích?
Bất cập thứ 3 là nhà chức trách đang
đưa người dân vào thế cờ bị “triệt buộc” không còn lựa chọn nào khác. Hoặc là
“khổ chủ” phải chi ra một khoản tiền rất lớn cho các phương tiện giao thông cá
nhân của mình để đường đường chính chính mà “lên đường”; hoặc là phải đắp chiếu trùm chăn
các phương tiện để rồi ngồi nhà nhìn thiên hạ bon bon trên đường. Bất kể các lựa
chọn này sẽ ảnh hưởng tiêu cực như thế nào tới công việc mưu sinh và sinh hoạt
của người dân, nói rộng ra là toàn xã hội. Chi phí gia tăng, chẳng đặng dừng tất
nhiên giá dịch vụ các loại cũng phải gia tăng theo. Người nghèo càng bị ảnh hưởng
nặng nề bởi các thay đổi như vậy. Như vậy, có thể nói rằng nhà chức trách chỉ tạo
điều kiện đường xá thông thoáng cho một bộ phận cư dân giàu có, thừa tiền, đi lại
thông thoáng trong khi đẩy một bộ phận rất lớn người dân vào thế kẹt và gặp nhiều
khó khăn hơn vì phải chi cho các loại phí quá sức thu nhập của mình. Nếu đường
xá có thông thoáng thì cũng chỉ dành cho một bộ phận thuộc tầng lớp trên hưởng
lợi mà thôi. Như vậy, liệu đây có phải là một chính sách công bằng, vì đại đa số
người dân lao động và góp phần an dân hay không?
Bất cập thứ 4 là việc “sinh đẻ
vô kế hoạch” các loại phí như Bộ GTVT đang làm liệu có đúng quy trình, đúng pháp
luật hiện hành và có vi phạm lợi ích chính đáng của người dân được luật pháp bảo
vệ hay không? Nếu cách ban hành các loại phí như Bộ trưởng Thăng đang làm mà “đầu
xuôi đuôi lọt” thì liệu có tạo ra tiền lệ
xấu cho các bộ ngành khác ban hành vô tội vạ các loại phí phục vụ cho lợi ích cục
bộ của ngành mình mà bất chấp quyền và lợi ích chính đáng của người dân hay không?
Chẳng hạn như, một ngày đẹp trời nào đó, Bộ trưởng Y tế “học tập” và căn cứ vào
tiền lệ của Bộ trưởng GTVT đặt ra nhiều loại phí đánh vào người bệnh để giải
quyết tình trạng quá tải ở các bệnh viện tuyến trên. Phí nhập viện và điều trị
vượt tuyến chẳng hạn, với mức giá “khủng” hàng chục triệu đồng/bệnh nhân/ mỗi lần
nhập viện. Bộ Giáo dục và Đào tạo đặt ra phí bảo trì trường học và chống quá tải
trường điểm chẳng hạn để giải quyết tình trạng quá tải trường học ở các đô thị
lớn, các trường điểm và chống việc xin xỏ, chạy trường chạy lớp với mức phí hàng
chục triệu đồng cho mỗi học sinh trái tuyến muốn vào trường điểm…. Các bộ ngành
khác cũng tương tự, chuyện gì sẽ xảy ra đây? Câu trả lời chắc phải dành cho các
nhà chức trách đang hoạch định ra các chính sách “kinh bang tế thế” theo cái kiểu
xem dân như “con gà đẻ trứng vàng”. Chớ có mà nghĩ đến chuyện “thịt” con gà, sốt ruột mổ bụng nó ra để hy vọng
mau chóng lấy được cả ổ trứng vàng nhá!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét