Thứ Hai, 18 tháng 2, 2013

“Xú khẩu công”


Bút Bi
"Xú khẩu công người chớ nên luyện"
Lá vàng lớp lớp, xuân phong lồng lộng. Lẩn trong đoàn người du xuân rộn rã, bên một tửu điếm, quần hùng nhốn nháo bàn luận sôi nổi. Xem chừng giang hồ vừa có biến cố.
Một gã ăn mày khẳng khiu hôi hám, mặc mớ vải vóc lôi thôi tám túi, miệng còn nồng nặc mùi bia hơi, vung gậy đánh chó, nhảy phắt lên bàn, lè nhè: “Con mẹ nó, ở đời một cái ngu đã đi ăn mày như mỗ, vậy mà có đứa dám chửi người khác nhiều cái ngu là sao?...”. Quần hùng bôm bốp cụng ly tán thưởng, hô “dzô, dzô!” inh ỏi.
Bỗng một hoàng y nhân lạng tới. “Bốp”, lão ăn mày lãnh nguyên một cái tát vào mặt. Hoàng y nhân trợn mắt: ”Chửi là chửi sao? Chính đó là bổn môn tâm pháp ta đang luyện, tên gọi là Xú khẩu công”. Đoạn hoàng y nhân há mồm khè một hơi, quần hùng bịt mũi chạy tán loạn. Xem ra Hà mô công của Tây độc Âu Dương Phong ngày xưa còn thua một bực.
Duy ở góc khuất, một lão nhân trạc thất tuần, tóc râu bạc trắng, nhắm mắt định thần nãy giờ, lên tiếng: “Xú khẩu công ngươi chớ nên luyện”. Hoàng y nhân quay phắt, chỉ một chiêu lăn ra đi bộ đã áp sát lão nhân, sừng sộ: “Why not?”. Lão nhân đầu bạc cười hề hề: “Vì luyện môn này, miệng của ngươi thúi suốt đời, có dùng nước súc miệng cao cấp cũng không sao súc sạch!”.
Nói đoạn đứng dậy rũ áo, lắc người biến mất. Quần hùng hóng hớt nãy giờ vỗ tay vang dội: “Bây giờ đã biết ai ngu, hehehe...”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét