Thật
là “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”, hôm nay ngày Chủ Nhật lẽ ra phải nghỉ
xả hơi sau một tuần làm việc cật lực, hehe… Thế nhưng chẳng hiểu trời xui đất
khiến thế nào lại đi lang thang trên thế giới mạng và tình cờ “đụng” ngay Thầy
Tư Bảy Núi. Vừa gặp Thầy này là tôi có cảm giác quen quen như hồi nhỏ từng gặp
nhau trong núi rồi vậy.
Đã
nhất là những câu chuyện mà Thầy Tư trực tiếp tham gia, bình lựng và đưa ra
nhiều thông tin kiến giải đến bất cả ngờ… Hôm nay nhân ngày xả hơi, mượn câu
chuyện của Thầy Tư giúp bà con có vài phút gọi là “mua vui cũng được một vài…”
tí ti, cho nó đỡ stress vì bức xúc sau mấy cái vụ TQ xâm lược Việt Nam đang diễn ra rần rần trên Biển Đông còn nhà nước ta thì vẫn “hảo hảo”…. liên tục với “bạn vàng”!
Hội
Nghị Chủ Quyền Biển Đông
Tường
thuật trực tiếp của Thầy Tư Bảy Núi
Bước
vào hội trường Hội Nghị Quốc Tế về Chủ Quyền Biển Đông , Thày Tư Bảy Núi, trong
bộ quốc phục khăn đống áo dài, được đại biểu các quốc gia tham dự đón chào.
Đại
diện Trung Quốc, niềm nở tuyên bố :
- Rất
hân hạnh được đón mừng Tiên Sinh nơi Hội Nghị này. Tiên Sinh chính là ngọn hải
đăng từ Đông Á soi sáng cho toàn nhân loại.
- Không
dám ! Ngài quá khen ...
- Vả
lại, chính phủ chúng tôi vừa cho chỉnh trang ngôi làng của tổ phụ 40 đời của
Tiên Sinh, nơi huyện Khúc Phụ, tỉnh Sơn Đông, và cho kiến thiết tại đây một
ngôi đình vĩ đại ...
- Phiền
quý ngài quá ! Tổ phụ tôi vì ăn cắp gà (*) nên phải đi trốn thôi chứ có gì là
vĩ đại đâu !
Đại
diện Hoa Kỳ, một người phụ nữ duyên dáng với vẻ đẹp kiêu sang quý phái, nỉm
cười bước đến :
- Chúng
tôi mong được sự giúp đỡ của Ngài để đi đến một thỏa hiệp đem lại an toàn và ổn
định trên vùng biển mà chúng tôi coi như liên hệ trực tiếp đến quyền lợi của
Hoa Kỳ.
Đại
diện Âu Châu, có mặt với tính cách quan sát viên, lên tiếng :
- Tạm
thời thì chính sự bất ổn ấy đang giúp quý quốc bán được rất nhiều vũ khí, để
các quốc gia trong vùng sửa soạn đánh nhau cho quyền lợi của nước Mỹ ...
Bà
đại diện Hoa Kỳ ôn tồn trả lời :
- Đây
không phải là đề tài của Hội Nghị này. Vả lại, tôi nghĩ Liên Hiệp Âu Châu cũng
sẽ có nhiều cơ hội bán vũ khí trong vùng, như chúng tôi. Xin nhắc lại là quyền
lợi của chúng ta hoàn toàn liên đới.
Thày
Tư Bảy Núi hướng đến các đoàn đại diện, chắp tay xá xá mấy cái, cười duyên một
phát, rồi leo lên bàn chủ tọa ngồi chễm chệ tuyên bố khai mạc Hội Nghị.
Sau
một loạt diễn văn mở màn, để cho ban tổ chức và mỗi phái đoàn thi nhau bày tỏ
lòng hoan hỷ, tinh thần thiện chí, những quyết tâm này khác, đồng thời đề cao
tính hiếu hòa, ý chí thượng tôn pháp luật, tình hữu nghị, huynh đệ, đồng chí,
láng giềng, cùng với các quan tâm chính đáng nhất của mình về kinh tế, thương
mại, môi trường, xã hội, nhân đạo, văn hóa, nghệ thuật, lịch sử, địa lý, chưa kể
vài thứ tầm phào khác, các đại diện mới bắt đầu trình bày các chứng cớ của chủ
quyền nước mình trên các hòn đảo.
Đại
diện Trung Quốc cho rằng từ thời Bàn Cổ Nữ Oa đã có người Tầu sinh sống trên
các hải đảo thuộc vùng biển mà họ gọi là "Nam Hải". Nhiều dấu tích
như đồ gốm, vạc đồng, bia đá, thậm chí cả những thùng mì gói và lon bia Tsing
Tao bị chôn vùi từ 4000 năm nay đã được trình ra trước Đại Hội.
Đại
diện Việt Nam thì trưng ra vô số văn kiện của các vị vua, đặc biệt là dưới
triều Nguyễn, đã từng ban hành những sắc lệnh và bổ nhiệm nhân sự cho việc quản
lý các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.
Phía
Trung Quốc phản biện cho rằng các vị vua ấy thực ra chỉ là quan lại của Trung
Hoa, vì họ đều được sắc phong bởi Hoàng Đế Trung Hoa. Các công việc quản lý
được phía Việt Nam nêu lên, trong thực chất chỉ là những việc làm nhân danh Hoàng Đế
Trung Hoa.
Vị
đại diện Liên Hiệp Quốc lên tiếng :
- Vậy
quý ngài Trung Hoa có công nhận Việt Nam là một nước độc lập hay không ?
Đại
diện Trung Quốc tỏ vẻ suy nghĩ :
- Chúng
tôi không được chỉ thị rõ ràng về điều này, nhưng tôi nghĩ ... có nhiều hy vọng
là có.
- Xin
nhắc lại là Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa là nước đầu tiên công nhận nước Việt
Nam Dân Chủ Cộng Hòa như một quốc gia hoàn toàn độc lập vào năm 1950.
- Vâng,
trong giai đoạn mà nền ngoại giao của chúng tôi còn phôi thai, đã có việc ấy
...
- Như
vậy, quý quốc cũng công nhận rằng nền độc lập của nước Việt Nam bao gồm tất cả các lãnh thổ mà nước này quản lý, bất
kể những quá khứ lệ thuộc của thời phong kiến ?
- Vấn
đề là các hòn đảo ấy vốn thuộc chủ quyền trực tiếp của chúng tôi, từ những giai
đoạn lịch sử xa xưa nhất, như những bằng chứng đã được chúng tôi đưa ra !
Đại
diện các quốc gia khác cũng lên diễn đàn trưng ra những bằng cớ hiển nhiên nhất
về sự hiện diện và chủ quyền của họ trên các hòn đảo liên hệ. Ngày đầu tiên của
cuộc hội nghị kết thúc với tuyên bố của đại diện Trung Hoa :
- Mặc
dù những chứng cớ rất rõ ràng về chủ quyền bất khả tương nhượng của chúng tôi
trên biển Nam Hải, lập trường của chúng tôi vẫn là : gác tranh chấp, cùng
khai thác !
Trong
bữa cơm tối, đại biểu các nước đang tranh chấp với Trung Quốc quây quần quanh
Thày Tư Bảy Núi.
Một người lắc đầu nói :
Một người lắc đầu nói :
- Lập
trường của họ là «bất khả tương nhượng» thì còn họp hành chi
nữa ?
Thày
Tư trả lời :
- Đó
không phải là một lập trường. Khi họ nói lập trường của chúng tôi «bất
khả tương nhượng» tức là họ «có thể tương nhượng», nếu không thì
chỉ cần nói «lập trường chúng tôi như vậy» là đủ
rồi ! Cũng giống như khi bà nhà thỏ thẻ với ông «em nói thiệt
anh nghe», tức là bà ta có cái gì hổng thiệt. Nếu không thì hễ
«nói» là phải thiệt, cần gì phải minh xác là mình «nói
thiệt » ?
- Họ
có tương nhượng chỗ nào đâu ?
- Lập
trường thiệt sự của họ nằm ở câu : «gác tranh chấp, cùng khai
thác». Họ nói «gác tranh chấp» vì lý lẽ của họ về chủ quyền
không vững. Nếu tiếp tục tranh chấp thì họ không thể ngụy biện hoài được. Nên
họ đề nghị «gác tranh chấp». Tuy nhiên họ vẫn chấp nhận «cùng
khai thác». Tức là một cánh cửa mở ra để có thể hợp tác với các nước khác
trong việc khai thác vùng biển liên hệ mà không cần phải giải quyết ngã ngũ vấn
đề chủ quyền. Điều đó cứu gỡ thể diện của họ. Mà thể diện đối với Trung Hoa
luôn là ưu tư trọng yếu nhất.
- Tuy
nhiên, chưa thấy họ chấp nhận một thỏa hiệp cụ thể nào trong việc «cùng
khai thác». Tất cả các hoạt động kinh tế không phải của họ đều bị họ dùng
những biện pháp mạnh bạo cấm đoán.
-Thỏa
hiệp là kết quả của tương quan lực lượng. Những chứng cớ mà các ông đưa ra để
biện minh cho chủ quyền của mình trên các hòn đảo và trên lãnh hải liên hệ làm
cho mấy ông phân tán lực lượng trước Trung Hoa. Họ thấy chính các ông cũng
không thỏa thuận được với nhau. Vì thế, điều cơ bản nhứt là quý ông phải kết
hợp chặt chẽ trên một căn bản thực dụng, dẹp qua một bên những nguyên tắc không
đem lại lợi ích thiết thực. Khi đó, với những liên hệ quốc tế của tất cả các
ông cộng lại, cùng với các sức mạnh khác, quý ông mới có đủ lực lượng để đi đến
một thỏa hiệp tốt đẹp. Tại sao Trung Hoa lại thỏa hiệp với các ông khi chính
các ông chưa thỏa thuận được với nhau ? Trung Hoa phải dựa trên tương quan
lực lượng nào để thỏa hiệp, khi chưa nhìn ra được lực lượng của các ông ?
Một
đại diện hỏi :
- Ngài
thấy vai trò của Hoa Kỳ ra sao ?
- Hoa
Kỳ có những quyền lợi xung khắc với Trung Quốc, nhưng đồng thời hai nước cũng
có rất nhiều quyền lợi ràng buộc chặt chẽ với nhau. Về Biển Đông, quyền lợi
trực tiếp nhất của Hoa Kỳ là sự tự do di chuyển trên đó để bảo đảm việc buôn
bán và tiếp liệu. Khi nào điều ấy không bị đe dọa thì Hoa Kỳ không có lý do cụ
thể để can thiệp bằng biện pháp mạnh.
Một
vị đại diện khác tỏ vẻ tán đồng :
- Quý
đồng nghiệp cũng nên chú ý là đe dọa lớn nhứt cho an ninh của Hoa Kỳ là những
món nợ họ đang phải gánh chịu. Tôi nghe ông Mike Mullen, một chuyên gia hàng
đầu của chính quyền Obama nói như vậy. Vì thế họ sẵn sàng thương thuyết để hủy
bỏ hiệp ước hỗ tương an ninh với Đài Loan, tức là bỏ rơi Đài Loan về quân sự, để
được Trung Quốc xóa nợ.
Một đại diện khác nói :
- Đồng
minh với Hoa Kỳ là một tư thế có tính cách rất tạm thời. Nhất là khi họ thay
đổi chính sách chỉ vài năm một lần, mỗi khi bầu lại quốc hội và Tổng Thống.
- Quý
đồng nghiệp cũng nhớ là lực lượng quân sự hiện bảo đảm an toàn và ổn định khắp
nơi cho Trung Quốc được yên ổn làm ăn chính là ... quân đội Hoa Kỳ !
Thày
Tư Bảy Núi hắng gọng :
- Nói
vậy, nhưng nếu các ông tranh thủ được để Hoa Kỳ đưa vấn đề Biển Đông vô trong
những thương thuyết với Trung Quốc, theo chiếu hướng thuận lợi cho các ông thì
đó là một đóng góp lớn cho việc đi đến một thỏa hiệp. Tôi nhắc lại là Trung
Quốc sẽ chỉ nghĩ đến thỏa hiệp khi thấy rõ tương quan lực lượng giữa họ với các
thành phần khác.
- Một
điều tôi tự hỏi là tại sao Trung Quốc lại chịu xóa nợ, dù chỉ một phần, cho Hoa
Kỳ ?
- Vì
họ không thể để thị trường Hoa Kỳ sụp đổ. Vì một thỏa hiệp về quân sự với Hoa
Kỳ, thông qua vấn đề Đài Loan, sẽ giúp Trung Quốc tiết kiệm rất nhiều chi phí
quốc phòng, dành tiền cho các mục tiêu kinh tế, như kiến thiết hạ tầng và
phát triển thị trường nội địa. Rồi vì Đài Loan hiện là một cái gai trước mắt
họ, và là một hiểm họa ! Quý ông cứ tưởng tượng, một chính quyền nào đó ở
Đài Loan sẽ có thể trưng cầu dân ý, rồi tuyên bố độc lập. Khi đó, những thành
phần quốc gia chủ nghĩa sẽ làm mọi cách để đưa Trung Quốc đến chiến tranh, tức
là đến đụng độ với Hoa Kỳ, đến nguy cơ bị đánh bại, mở đường cho sự sụp đổ của
chính thể hiện tại, và rất có thể làm tan vỡ nước Trung Hoa ra thành nhiều mảnh
...
- Một
sự đụng độ quy mô với các quốc gia Đông Á vì tranh chấp chủ quyền ở biển Đông
chắc cũng có hậu quả tương tự ?
- Đúng
vậy. Tuy nhiên chúng ta có thể nghĩ rằng sự can thiệp của Hoa Kỳ trong trường
hợp này sẽ rất hạn chế, vì lý do mà tôi đã nói hồi nãy. Thiếu Hoa Kỳ sẽ khó có
chiến tranh trên tầm mức lớn. Thật ra Trung Quốc cần thị trường, mà các quốc
gia Đông Á, nếu kể cả Ấn Độ, thì là một thị trường gần một tỷ rưỡi người tiêu
thụ. Mất thị trường đó là một tai họa cho Trung Quốc. Mà kéo dài tình trạng
tranh chấp cũng là một điều bất lợi cho họ, vì hình ảnh xấu xa mà họ càng ngày
càng trưng bày trước dư luận trong vùng.
- Nếu có một thông điệp cho Trung Quốc, thì Thày sẽ nói gì ?
- Ở
địa vị của tui, không thể có một thông điệp riêng cho Trung Quốc. Tui chỉ nói
với tất cả các thành phần trong cuộc tranh chấp này ba điều. Thứ nhứt, vùng
Đông Á đang có cơ hội để trở thành giàu mạnh, thành một trọng tâm của thế giới.
Phải cố gắng đừng làm lỡ mất cơ hội ấy bằng một cuộc chiến tranh hay một cuộc
thi đua võ trang tốn kém. Thứ hai, chỉ có sự hợp tác để hình thành một khối
thịnh vượng chung cho toàn Đông Á mới tạo ra được một thị trường tiêu thụ đủ
mạnh mẽ để cứu các nền sản xuất trong vùng khỏi nạn suy thoái do các thị trường
Âu Mỹ đang kiệt quệ. Thứ ba, chủ quyền trên một mảnh đất hay một vùng biển
không là gì hết, nếu nó chỉ đem lại tang thương, mất mát, tốn kém tài nguyên,
cho nên cần chú tâm nhiều hơn tới những mối lợi mà các mảnh đất hay vùng biển
đó đem lại. Mà những mối lợi đó chỉ có được qua hợp tác đa phương.
Thầy Tư Bảy Núi
(*) Chú thích thêm về chuyện ông tổ 40 đời của Thầy Tư Bảy Núi phải bỏ xứ ra đi vì tội ăn cắp gà:
(*) Chú thích thêm về chuyện ông tổ 40 đời của Thầy Tư Bảy Núi phải bỏ xứ ra đi vì tội ăn cắp gà:
Nè, ông tổ bốn chục đời của
Thày phải bỏ xứ ra đi, có thiệt là chỉ ăn cắp gà thôi hay còn chi nữa ?
- À thiệt ra là lâu lâu
ổng ra tay trưng dụng vài con gà của một thằng cường hào ác bá đem về nhậu với
đám đệ tử. Rồi, một hôm thằng phú hào đó nó dẫn công an tới cự nự ổng sao đó,
ổng bực mình đá chết cỡ đâu ... mấy chục đứa, nên phải bỏ quê ra đi. Từ đó, ổng
chu du nước này nước khác, vui thì ở, loạn lạc thì bỏ đi.
- Câu «nguy bang bất
nhập, loạn bang bất cư» có phải của ổng không ?
- Phải.
- Dzậy ổng cũng khá nổi
tiếng ...
- Ờ, thì cũng tàm tạm.
Có lúc ổng làm quan, lên tới thủ tướng. Nhưng thấy hổng nên cơm cháo gì
nên bỏ. Vợ con thì ôi ... tùm lum ! Nơi nào cũng có. Riết rồi dòng dõi lan
xuống Lĩnh Nam . Con cháu ở đó có người tu thày chùa, được phong làm
tới Tổ Sư.
Thầy Tư Bảy Núi
(Riêng cái chuyện con cháu ông tổ 40 đời của Thầy Tư được phong làm tới Tổ Sư sẽ kể sau cho bà con nghe, ly kỳ và hấp dẫn lắm lắm. Lại có liên quan tới slogan trên trang chủ của blog Hữu Nguyên nữa mới gọi là có duyên quá đi chứ, là câu "Bổn lai vô nhứt vật").
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét